Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Ngày đi học, tôi cứ ám ảnh bởi lời văn của thầy giáo giảng giải về sự đổi thay của cuộc đời dâu bể (bãi bể biến thành nương dâu). Bởi, loài cây ấy chẳng xa lạ gì với tụi trẻ con chúng tôi. Chúng mọc khắp đồi, quanh hàng rào các nhà và cả trong vườn.
Ngày đó, hễ có em bé nào ra đời lại thấy người lớn cắt cành dâu làm cái cung nhỏ treo trước cửa buồng hai mẹ con. Nghe người già bảo làm thế để mong đứa trẻ có được cái trí tang bồng đi xa làm nên nghiệp lớn (tang bồng hổ thỉ). Những cành dâu dẻo dai, khỏe khoắn có những thùy lá xanh mướt luôn thấy những bà, những mẹ vin cành hái để đổ vào nong tằm. Cái câu “như tằm ăn rỗi” cũng chẳng sai vào những ngày tằm gần nhả tơ. Khi ấy những cành dâu lại ngả mình hiến dâng những thùy lá vừa mọc lên cho bàn tay người hái. Để rồi mai sau hóa thân thành những sợi tơ dệt vải cho người hái dâu mặc qua bao tháng ngày mưa, nắng.
Nhớ ngày bé, vào những ngày hè oi bức mẹ lại hái lá dâu tắm cho mấy anh, em tôi để bay hết những mụn rôm trên lưng. Trong những bữa cơm bên hiên nhà, tôi còn được bà kể cho nghe về nghề trồng dâu, nuôi tằm của nước Việt mình mà thấy mê say, hay như những câu chuyện cổ tích.