Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Mùa xuân qua, rồi nắng hạ bắt đầu gay gắt trên mọi con đường, ngoài sân. Lũ trẻ con chúng tôi thích tránh nắng dưới dàn su su đang buông những trái xanh xinh xắn. Rồi những trái đầu tiên được hái xuống, gọt vỏ, thứ nhựa dính các ngón tay đã làm nên một lớp cùi trong mát. Những múi su su khi cắt lát ngang như những cánh hoa được trang trí; khi thái chỉ để xào chúng lại mềm mại như sợi bún.
Giữa cái oi ả mùa hè, có bát canh cua, quả cà muối, thêm đĩa su su luộc hay đồ chấm với nước mắm thì thật thú vị. Mẹ tôi bảo giống su su nhà bà rất sai quả, nhưng phải là người mát tay lựa trái làm giống khi đem trồng mới được như thế. Khi ấy, tôi chẳng rõ “mát tay” nghĩa là gì, chỉ biết là khi vào chính vụ dù mẹ đã hái ra chợ bán, đem biếu hàng xóm cũng chẳng hết được số quả trên giàn.
Năm tháng qua đi, một buổi trưa hè oi bức, trong bữa cơm tại nhà hàng, nhìn vào tờ thực đơn với món su su luộc chợt thấy thú vị. Chẳng biết hành trình từ những giàn tre chốn quê hương xa ngái để đến mâm cơm sang trọng ấy, những trái xanh kia đã trải qua bao lần xe đò như thế nào. Người nông dân nhận về được bao nhiêu với cái giá của mồ hôi, nước mắt? Chỉ biết rằng vẫn với vị ngọt mát ấy, loại quả có cái tên đặc biệt này đã nhen nhóm từ mùa trước khô héo qua ngày đông giá, nảy chiếc mầm xanh như lưỡi con trai để mùa xuân vươn lên những ngọn, những tay đầy sức sống và xanh cho đến tận ngày hè. Có lẽ, người gieo trái nào cũng là người mát tay bởi đã góp công làm nên thứ trái cây bình dị, thân thương trong bữa cơm của mỗi gia đình Việt Nam.