Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Con đường đồng đất ấy cũng có bao thứ cây cỏ là vị thuốc Nam cứu vớt người làng khi trái gió, trở giời khi ngày nóng nực, mùa giá rét. Nào là những thài lài, rau má, nhọ nồi, ngũ sắc, bông hôi…để cầm máu bàn chân bị gai đâm rách, giải nhiệt người bốc hỏa, hạ nhiệt cơn sốt hay đau đầu, xổ mũi…Khi lại người, lành bệnh, chợt thấy con đường ấy thật ân tình.
Nhớ những năm tháng đi xa quê, chẳng mấy khi phải đi chân trần, kí ức về đất đai, hoa cỏ cứ mờ ảo trong trí nhớ giữa muôn vàn lo toan, bận rộn. Bữa nay có dịp lại về làng, thấy mọi người đi ra đồng cả, tôi múc vội gầu nước giếng đá xanh rửa mặt, cầm chiếc quạt mo cau, đi đôi chân trần ra con đường dẫn tới những mảnh ruộng làng. Cảm giác nhói, rát nơi bàn chân gợi cái gì đó xa xôi, chợt thấy lạ lẫm như ruộng đồng không còn muốn nhận ra mình nữa.
Con đường vẫn quanh co như dải lụa uốn mình trên cao, dưới kia là những dáng người làng đang lom khom, cắm cúi. Dẫu chẳng còn được bé lại để hòa vào đám trẻ đang túm tụm bắt cua, đào hang dế, loay hoay đốt rơm nướng cá nhưng vẫn thấy như được trở lại những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên, chân thật với bàn chân được in hằn trên con đường bình dị và thiên liêng đưa ta ra với những thửa ruộng của làng.